Thứ Năm, 3 tháng 2, 2011

Tết đến rồi, phải về thôi

Đối với mình, tết là phải về quê. Không quên nội thì quê ngoại, kiểu gì cũng phải dắt díu nhau về.
Những năm gần đây có điều kiện đi bằng xe nhà nếu về Thanh Hóa, đi máy bay nếu về Biên Hòa, việc di chuyển đỡ vất vả hơn nhiều so với nhiều năm trước. Nhưng bất kể thế nào thì sự háo hức bận rộn chuẩn bị quà về quê vui vầy cùng nội, ngoại trong dịp tết đến xuân về vẫn y như ngày còn nhỏ theo ba mẹ về quê ăn tết.
Mỗi món quà chuẩn bị đem biếu là mỗi mảnh tâm tư và đầy mong ước. Điều ước lớn nhất là sức khỏe và an lành cho tất cả mọi người.
  
Nếu không có những háo hức, lo lắng như thế thì tết chắc chả còn nghĩa lý gì nữa!
Vì thế, cả nhà sẽ cứ về quê ăn tết dài dài.
Hy vọng Hương Ly và Lâm Anh cũng mãi náo nức về quê ăn tết như bố mẹ.

Vì trước khi nói đến những điều to tát như yêu tổ quốc, đồng bào thì trước hết phải biết yêu và quan tâm đến những người ruột thịt!
Với người Việt, tết là lúc quan hệ thân tộc, quan hệ cộng đồng trở nên thiêng liêng và gần gũi nhất

Người cầm lái nhà ta
Dì Bim và cô cháu họ mới gặp lần đầu
Chuẩn bị bàn thờ ngày 30
Một góc vườn nhà - những chiếc chum này có tuổi ngót nghét nửa thế kỷ
Vườn cây xơ xác vì bà nội ngã bệnh nhiều tháng nay
Người nhà kể từ đợt rét đậm chú gà này luôn rúc tìm hơi ấm của chó mẹ
Ông nội có rất nhiều bằng khen, giấy khen. Thời đó khen thưởng chắc chắn thực chất hơn bây giờ. Huân chương này của ông nội có chữ ký xịn của Bác Hồ
Ba anh em đi mời ông bà ông vải về ăn tết với cháu con
Mâm cỗ cúng ngày 30
Thích nhất là anh em có dịp trêu đùa
Mọi năm bà nội còn khỏe thường hay ngồi ở giường nhìn con cháu
Bim lợi dụng lúc bố mẹ không để ý, gạ anh cho tập xe máy. Phạm luật rồi đấy!
Yên ả làng Văn Khôi 

1 nhận xét: