Chủ Nhật, 8 tháng 5, 2011

Chuyện Chủ nhật 11 - The Mother's Day - Tráp gỗ xưa

Hôm nay (8.5) ở châu Âu là Mother's Day!
Thảo nào sáng nay đi trực đề về qua siêu thị thấy la liệt đồ lưu niệm tặng các bà, các mẹ...



Khổ thân các bà, các mẹ... thời bão giá này. Mình mỗi lần đi chợ, đi siêu thị ... là mỗi lần thấy như bị mất cắp. Nói gì đến những bà, những mẹ về huu, công nhân, nội trợ...
Suốt ngày loanh quanh toan tính tiền nào mua gạo, tiền nào mua rau, tiền nào nộp học....người có thần kinh thép cũng phát khùng. Lấy đâu ra SPA, Mát Xa, Mát Gần...

Thế mới biết, các bà, các mẹ ngày xưa giỏi thật. Nuôi cả đàn con đông đúc vậy mà đứa nào cũng phương trưởng. 
Mẹ mình lại còn có của hồi môn cho con gái nữa chứ. Chưa kể chăm bẵm cả Ly và Bim lúc bé và lúc lớn.
Lần về vừa rồi mẹ đưa cho mình một vật rất quý, đồ thừa kế.
Bà ngoại để lại cho mẹ và bây giờ mẹ đưa cho mình.
Đấy là cái tráp gỗ nhỏ, xưa bà ngoại thường để tiền bán hành, bán tỏi.
Mẹ để tem phiếu, sổ gạo, sổ tiết kiệm.
Hay nhất là tráp không khóa!  




Ký ức của mình về bà ngoại là những con tôm he tự tay bà mua, phơi khô gửi ra cho cháu ngoại
Là những lần về quê ngủ cạnh bà ấm sực mùi trầu cau
Là những đồng tiền lẻ bà dúi cho khi đi chợ Bút, chợ Phủ mua hàng xâu quả bồ quân, ăn vào, miệng mồm đứa cháu nào cũng choe choét.
Là những khi ấm ức cùng mẹ khi nghe chuyện bà bị mợ dâu mắng mỏ
Nụ cười hiền hậu, bà chả bao giờ cao giọng, nhẫn nhịn, chịu thương, chịu khó.

Mẹ giống bà ngoại nhiều lắm, nhưng mẹ nóng tính
Mình chỉ kế thừa được từ mẹ tính nóng nảy và có phần nâng cao nữa.

Lại nhớ lời Thầy dạy, văn hóa của con, cháu là từ bà, từ mẹ!

Hôm rồi sau đám, bà chị chồng tâm sự:
"Chị hỏi ông thầy làm lễ tang chị có được phép xin chân hương mang vào Nha Trang lập bàn thờ cho mẹ không. Ông ấy bảo chị là phận gái nên không được lập bàn thờ. Chị buồn lắm, ở xa, lúc mẹ sống đã chẳng phụng dưỡng được, lúc mẹ mất muốn lập bàn thờ cũng không được. Theo em chị phải làm thế nào".
Điên máu, mình quyết luôn: "Chị cứ thắp hương xin mẹ, chị cứ mang theo về Nha Trang mấy chân hương và chị cứ yên tâm lập bàn thờ. Mẹ bây giờ đi mây về gió, lúc Nha Trang, lúc Thanh Hóa, lúc Hà Nội vui vầy cùng con cháu. Thời buổi này là thời buổi nào mà phân biệt gái với trai. Xưa thời phong kiến con gái vẫn được quyền giữ hương hỏa tổ tiên cơ mà"!
Bà chị chồng lúc bấy giờ mới tươi lên được một tí.

Mình hỏi ra mới biết, ông thầy chỉ huy đám tang vốn là một sĩ quan quân đội về hưu.
Thảo nào bảo hoàng còn hơn cả vua. Lúc đám, mình đã chịu đựng như chịu đựng cơm khê!
Khổ thế đấy, thà đừng biết thì thôi, biết nửa chừng, nửa vời. Rách hết cả việc !

4 nhận xét:

  1. mẹ và bà, vừa yêu vừa sợ!!!!!!!!!

    Trả lờiXóa
  2. Mấy chục năm nay tớ vẫn là người thờ cúng bố mẹ tớ. Hồi mẹ mới mất, ông dượng và em trai ông dượng bảo đưa mẹ tớ về Bình Định, tớ không đồng ý, hôm đó bố chông ở đấy, bố chông cũng ủng hộ tớ là tớ phải được thờ cúng bố mẹ tớ, mà tớ là dâu trưởng đấy:). Bây giờ bàn thờ nhà tớ, tớ để ảnh ông bà ngoại một bên, ông bà nội một bên. Thực ra nếu bố mẹ mình mình còn không thờ cúng đàng hoàng thì làm sao thờ cũng bố mẹ chồng đang hoàng được, đúng không?

    Trả lờiXóa
  3. Bàn thờ nhà ba mẹ mình ở Biên Hòa cũng vậy, các cụ hai bên cùng quây quần bên nhau. Bàn thờ nhà mình bây giờ cũng thế, lúc sống ông nội và ông ngoại nói chuyện hợp nhau lắm, giờ chắc cũng thế!

    Trả lờiXóa
  4. A, đọc lại đoạn về ông thầy, mình nhớ hôm đám tang bà nội cũng thế, chú thứ hai cũng mời thầy, thầy viết sớ viết sai ( chữ Hán), anh xã phát hiện ra, mình nghĩ bụng để anh xã mình viết cho xong!:)

    Trả lờiXóa