Ngày thứ hai của HNTBKCH, bão về, mưa gió đầy đường, mấy đứa rủ nhau đi ăn hàng Nhật. Gần tan cuộc, chị Thủy và anh Thắng đến. Lan man ẩm thực ngày mưa gió, mình chợt nhớ ẩm thực Huế. Cụ Từ Chi nói món ăn Huế là sự đế vương hóa món ăn Việt – Mường. Cụ đã nói thì phải đúng, cái sự nhận xét này của cụ được đúc kết từ hàng chục năm dấn thân nghiên cứu lý thuyết và th…ực hành.
(Có phải trong khoa học đang có hiện tượng “phú quý giật lùi ” không? nhưng có vẻ ngày càng ít những học giả vừa có cơ sở lý luận uyên thâm vừa có kiến thức thực tế dãi dầu năm tháng. Bây giờ, nhiều người mới học, mới đọc được tí đã nổ tung giời và càng ngày càng nhiều nhà nghiên cứu, cái gì cũng biết, cái gì cũng phán).
Mình chỉ băn khoăn một điều không biết những sự cầu kỳ, tỉ mỉ trong việc biến những nguyên liệu vô cùng bình thường thành những món vương giả ấy có phải cũng là kết quả của những ngày mưa rỗi việc chả có gì để làm bên cạnh lý do đã là quý tộc, đã là thần kinh thì ăn muối cũng phải khác, không thể giống dân đen!
Đang uống sake với món nướng không khói, nàng Liên chợt ước: “Giời đất này có lạc rang nhắm rượu thì hết ý”, chị Thủy xuýt xoa: “Công nhận người Huế giỏi, xơ mướp cũng làm thành món ăn”!
Cả hội ớ ra, bà chị cười bẽn lẽn: “À, xơ mít”!
Ôi giời ơi, khảo cổ lẫn khảo cả trên và dưới cổ thi thoảng cứ tẩu hỏa nhập ma thế đấy.
Riêng mình, mình thích các món ăn Miền Trung (trừ các món ăn Huế). Ôi những món khoái khẩu Mì Quảng (Quảng Nam), Cao Lầu (Hội An); Chè (Duy Xuyên); Bún tôm (Bình Định)…
Đúng là “Yêu nhau yêu cả đường đi…”!
Lâm Thị Mỹ Dung
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét