Mr Do
Sự kiện Cô Gái Đồ Long bị bắt được đưa tin một cách dè dặt trên báo chí chính thống, trong khi các trang báo ngoại quốc và trang mạng không thuộc dòng chính thì bình khá nhiều chuyện “hậu trường”.
Chẳng biết thực hư, đúng sai trong vụ Cô Gái Đồ Long ra làm sao.
Mà vụ này theo tôi cũng chẳng dính dáng mấy gì tới dân chủ, nhân quyền hay là những cái tương tự thế, có điều sự vụ diễn ra vào một giai đoạn có quá nhiều sóng gió với giới blogger nên vô hình trung đã tạo ra một không khí tê lạnh trên thế giới mạng.
Cách phản ứng của các blogger có tiếng cho thấy điều đó.
Blogger Beo, một nhân vật vô cùng phức tạp, đã xóa bài viết của mình về vụ Cô Gái Đồ Long. Nghe nói blogger này (tôi chỉ nghe nói thôi) mới đây có nhắn với blogger Quê Choa là hãy cẩn trọng với các lời bình.
Blogger Đông A mới có bài viết rất thú vị về vụ Cô Gái Đồ Long, nhưng cái phần “tái bút” ở cuối bài “Entry này không nhận comment. Bất kỳ comment nào cũng sẽ bị xóa” cho thấy vị học giả này cũng ý thức được những nguy cơ tiềm ẩn đối với mình.
Blogger Osin từng có một bài viết – trước khi phải đóng cửa blog của mình không lâu – với nhan đề: “Các bạn thì ảo, còn tôi thì thực”, trong đó kêu gọi khách viếng thăm hãy cẩn trọng với từng còm men.
Lời nhắn của Beo, “tái bút” của Đông A hay bài tâm tình của Osin là điều dễ hiểu, bởi theo luật pháp Việt Nam, chủ nhân blog phải chịu trách nhiệm đối với tất cả các nội dung đăng tải trên trang của mình. Một còm men “nhạy cảm” của một “anh hùng nặc danh” (khổ thay, dạng “anh hùng” này ngày càng nhiều) nào đó có thể đẩy chủ nhân blog vào tù.
Tôi nhớ, cách đây ít lâu, hôm sau ngày luật sư Lê Công Định và vài người nữa bị bắt, tôi và mấy người bạn ngồi trong quán Serenata sau Nhà tang lễ TP.HCM. Một chuyện thời sự như vậy là đề tài một cách tự nhiên bên ly cà phê nhàn nhạt. Nhưng khi chuyện mới khởi đầu, một người bạn tôi đã lên tiếng: “Thôi, đừng nói mấy chuyện ấy nữa. Không thì rắc rối đấy”. Tôi cười: “Ơ, thời đại này là thời đại nào?!”. Người bạn kia cũng cười: “Thời đại đi nhẹ, nói khẽ”.
————
Hôm trước đi uống bia, nàng thỏ thẻ: “Không hay đâu. Có gì viết thì đưa cho em đọc thôi nhé. Đừng có pót linh tinh”. Tôi cười. Làm sao có thể cưỡng lại đề nghị của nàng chứ.
————
Có điều, đôi lúc mót, cũng muốn hét hò cho vui. Có lẽ nên vào phòng, đóng kín cửa lại vậy.
(Cô gái La-tinh phía trên tên là Yoani Sanchez – một blogger Cuba mà tôi ngưỡng mộ. Và tất nhiên cô này không liên quan gì Cô Gái Đồ Long.)
Lời bình của chủ nhân blog Gocsay
Tôi chẳng có tý cảm tình nào với CGĐL, nhất là sau vụ Trà-Chanh, nên cũng chẳng để ý vụ này cho lắm, dù thấy ỒN ÀO ghê.
Lượn qua nhà Mr.Do thấy trùng ý nên “lượm” về.
“Mà vụ này theo tôi cũng chẳng dính dáng mấy gì tới dân chủ, nhân quyền hay là những cái tương tự thế, có điều sự vụ diễn ra vào một giai đoạn có quá nhiều sóng gió với giới blogger nên vô hình trung đã tạo ra một không khí tê lạnh trên thế giới mạng.
Cách phản ứng của các blogger có tiếng cho thấy điều đó.“
TÊ THẬT ! Đến beoBlog cũng tự bỏ bài.
Và tôi cũng đã bình như sau trên trang Gocsay
COMMENT 1. “CHÁY NHÀ MỚI RA MẶT CHUỘT”!
COMMENT 2. GHÉT NHẤT LÀ NHỮNG LOẠI ‘NẶC DANH’ TUNG RÁC BẨN!
COMMENT 3. CÓ NHỮNG BLOGGER CÁI GÌ CŨNG VIẾT, CŨNG NHẬN XÉT, BÌNH LUẬN NÊN DẪN ĐẾN TRONG NHIỀU BÀI ĐƯA LÊN QUÁ NHIỀU RÁC RƯỞI. CÁC CỤ NÓI RỒI: “RƯỢU NHẠT UỐNG LẮM CŨNG SAY, NGƯỜI KHÔN NÓI (VIẾT) LẮM CŨNG HAY RA NHÀM (NHẢM)”!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét