Cách đây ít ngày, VTV 1 đưa tin bộ trưởng Bộ Văn hóa, Thể thao và Du
lịch Việt Nam đăng đàn ở Paris mở đầu cho năm Việt Nam tại Pháp 2014.
Cũng
cách đây vài ngày, xôn xao trên mạng và ngoài đời câu chuyện về ba
phương án xử lý cầu Long Biên của Bộ Giao thông vận tải, mà theo đa số ý
kiến phát biểu đều cho rằng không ổn bởi "Cầu Long Biên là biểu tượng nhiều hơn là tải trọng"... Các nhà khoa học cũng lên tiếng quyết liệt: "Tôi nói ngắn gọn, cả ba phương án đều là phá cầu", "Phá cầu Long Biên là xóa một phần ký ức Hà Nội"...
Câu
chuyện cầu Long Biên hôm nay nhắc chúng ta về những nuối tiếc, xót xa
"một đi không trở lại" của di sản nói chung và di sản đô thị nói riêng,
những tàu điện Hà Nội, tuyến đường sắt Tháp Chàm - Đà Lạt (bị tháo bỏ
không tiếc, và cách đây không lâu, mấy cây cầu sắt còn nguyên trên tuyến
đã được đem bán đồng nát), cầu Hiền Lương,... những ký ức có hình hài
giờ biến thành vô hình và sẽ thành phi hình!
Những trường hợp như
đường tàu điện Hà Nội, xe lửa Đà Lạt... cho thấy đã đến lúc phải có
những nghiên cứu thấu đáo về loại hình di sản đô thị. Di sản như kết quả
của đô thị hoá và như thế di sản là những phần hữu cơ của đô thị hoá
chứ không phải di sản đối trọng đô thị hoá. Di sản và/là đô thị hoá.
Đặc
biệt nguy hiểm cho di sản đô thị, đó là hình hài bên ngoài xem ra còn
ổn nhưng bên trong thực ra sụp vỡ bất cứ lúc nào. Cái hình hài bên ngoài
bền vững ấy đễ đánh lừa mắt người để chủ quan và phiến diện, khinh xuất
khi đưa ra những chính sách liên quan.
Quay trở lại với
di sản đô thị cầu Long Biên, một trong không nhiều di sản đô thị mang
dấu ấn thời Pháp thuộc, đánh dấu bước chuyển mình của Thăng Long - Hà
Nội, từ đô thị kiểu Phương Đông chuyển sang đô thị quy hoạch về cấu trúc
và công năng của đô thị Phương Tây.
Ở đây, cầu không đơn giản chỉ
là cầu công trình của giao thông vận tải, mặc dù chức năng này của cầu
Long Biên đã, đang và sẽ vẫn quan trọng. Đây là cây nối ký ức lịch sử
chung và riêng và từ góc độ nghệ thuật, cầu là một tác phẩm tuyệt vời
của con người kết hợp những kỹ thuật mới tiên tiến của một thời với biểu
tượng tự nhiên Nhị Hà "quanh Bắc sang Đông" của Thăng Long Hà Nội.
Những
kiến trúc thời mới - những cầu mới bắc qua sông Nhị Hà, không có cầu
nào mà xét riêng về kiến trúc và nghệ thuật sánh bằng. Không có cây cầu
nào chứa cả những bước chân âm thầm của đoàn quân và dân thực hiện
chính sách "vườn không, nhà trống" thời kháng chiến và chứa cả những
vòng xe nhẫn nại của những bà, những chị đang mang hồn quê vào phố!
Có
lẽ sẽ còn rất nhiều điều để nói về cây cầu và số phận tương lai của cây
cầu. Nhưng việc trước mắt có thể làm ngay là Hà Nội khẩn trương làm hồ
sơ xếp hạng di tích cấp quốc gia đặc biệt, để cầu "danh có chính, ngôn
mới thuận" và những người quản lý, hoạch định chính sách phát triển đô
thị ngồi lại bàn thảo với những người làm công tác bảo tồn, quản lý di
sản với mục tiêu kinh tế hoá văn hoá và văn hoá hoá kinh tế.
Cầu
Long Biên có thể được tiếp cận từ góc độ như nguồn tài nguyên không thể
tái tạo trong phương hướng phát triển bền vững. Một quan điểm về bảo tồn
và phát huy giá trị di sản trong thời hiện đại đang được áp dụng ở
nhiều nước tiên tiến trên thế giới. Một điều không kém quan trọng, đó là
việc tổ chức công khai lấy ý kiến của công chúng về số phận của cây cầu
lịch sử văn hoá này!
Từ cách nhìn như thế, cả ba phương án của Bộ
Giao thông Vận tải vừa đưa ra với bản chất đặt mục đích kinh tế dưới
cái vỏ bảo tồn thì đúng như GS. Nguyễn Quang Ngọc khẳng quyết, "phá
cầu"!
Tin mới nhất từ chính quyền thành phố "chỉ bảo trì, nâng cấp, tăng khả năng giao thông chứ không dỡ bỏ hay xây mới cầu Long Biên"
cùng ý kiến kịp thời của Hội đồng Di sản Quốc gia giúp chúng ta một mặt
hy vọng vào những điều tốt đẹp, về khả năng hợp tác giữa nhà khoa học,
nhà quản lý và người dân nhưng mặt khác, lại cần làm rõ thế nào là bảo
trì, nâng cấp... rồi "cầu sẽ được bảo tồn như nhà cổ"...?
Tất
cả những gì mà người quản lý đưa ra cho đến hôm nay cho thấy di sản đô
thị chưa được đưa vào chính sách phát triển đô thị, những vấn đề của di
sản đô thị như bảo tồn, bền vững và tái sinh... hầu như mượn từ vài loại
di sản khác mà chúng ta thường gặp.
Với cầu Long Biên câu
chuyện sẽ còn dài. Đây sẽ là tiền lệ tốt hay xấu phụ thuộc vào sự
nghiêm túc và chân thành hợp tác giữa các bên, vì sẽ còn nhiều di sản đô
thị như cầu Long Biên đang và sẽ đòi một thái độ ứng xử đúng mực!
Di
sản đô thị nói riêng di sản vật thể nói chung của Hà Nội thực sự không
còn nhiều, những cái còn thấy được cũng đang biến dạng nhanh chóng từng
ngày. Nếu không hay chưa có được những công trình xây dựng dân sinh,
công cộng, văn hoá, chính trị, quân sự, kinh tế... mang dấu ấn thời đại
để lại cho thế hệ sau thì đừng phá một cách dễ dãi những di sản của thế
hệ trước. Chẳng nên nói nhiều về giữ gìn bản sắc khi những ký ức có hình
hài vẫn hữu ích, hữu dụng mà chúng ta đang tâm làm chúng trở thành vô
dụng, vô ích.
Những biểu tượng của Thăng Long Hà Nội mỗi thời mỗi
kiểu, nhưng biểu tượng nào cũng chất đầy ý nghĩa lịch sử, văn hoá và
đang dần biến dạng. Sông Tô càng ngày càng ô nhiễm, đê La Thành từng chỗ
san bằng, phạt ngọn, sông Nhị Hà nham nhở đôi bờ, Đàn Xã Tắc chôn vùi
dưới cột đá hình thù nham nhở, đàn Nam Giao chôn vùi dưới trung tâm
thương mại chọc trời, những ngôi biệt thự cổ thành chuồng chim, chuồng
gà, 36 phố phường "băng bó" đến biến dạng... Riết rồi, đến Hà Nội người
ta không biết xem gì.
Vì thế, xin đừng để cầu Long Biên,
cây cầu từng không chịu khuất phục bom đạn Mỹ, giờ lại bị khuất phục bởi
tầm nhìn hạn hẹp của chính chúng ta!
Và cùng với những nhịp cầu
khác đã và sẽ xây, những nhịp cầu Long Biên nối đôi bờ Nhị Hà, và Hà Nội
mai sau, những ký ức chảy ngang từ hữu ngạn sang tả ngạn, ký ức không
rơi rụng xuống để Nhị Hà cuốn đi!
(Bài viết theo đề nghị
của em Hoang Huong Vietnamnet và đã lên trang. Bài viết cũng nhân dịp Bộ
môn Lịch sử Đô thị vừa được thành lập ở khoa Lịch sử, Trường ĐHKHXH
& NV, Hà Nội)
Nhat tri cap voi co, trong kha nang co nen co van ban kien nghi, neu khong bon vo lai,...
Trả lờiXóase thit cau vi tien co nhe
Vâng ạ, Hà Nội sắp họp vụ này rồi đấy ạ
Xóa