Chủ Nhật, 24 tháng 10, 2010

Chuyện Chủ nhật 3 Nước lũ mênh mông, tình người mênh mang

Bài của Sun-beam

Quê mình giờ là biển nước mênh mông rồi. Nhiều vùng bị nhấn chìm trong cơn lũ bạo tàn này. Nơi đó có nhà bạn bè của mình, những người đồng hương khốn khó của mình. Bao nhiêu người đang ngồi chênh vênh trên nóc nhà giữa trời mưa lũ chờ cứu nạn.

Nhà mình ở thành phố mấy chục năm chưa bao giờ bị lụt, thế mà năm nay xả lũ ở đập Kẻ Gỗ, cả thành phố cũng chìm trong biển nước. Bố mẹ, anh chị mình cũng đang trong cảnh nước ngập đầy nhà. Sáng nay, anh trai lội xuống tiếp tế thêm cho bố mẹ ít thực phẩm, nước ngoài đường ngập ngang ngực. Điện mất, ba người già ngồi co ro trên gác lửng nhìn nước mênh mông. Gọi điện về mẹ bảo đang còn gạo, vừng và mì tôm, ít nhất còn trụ được mấy ngày lũ. Chỉ lo bố vừa qua một trận ốm nặng nề, cứ mưa bão thế này, khổ quá.

Bạn mình ngày mai cưới. Nhà hai bạn ở hai đầu lụt. Ngày mai hai nhà “đưa dâu” qua điện thoại. Cải bài thơ “Trường tương tư” xưa thành: “Chàng ở đầu Hương Sơn, thiếp ở đầu Can Lộc, cưới nhau mà không gặp, hết lũ rồi tân hôn”.

Lại nghe tin bão xa.

Chỉ mong sao trời đừng mưa nữa. Mưa lớn thế này mà vỡ đập thì cả thành phố mình trôi mất. Nhà mình có ba người già với nhau, chỉ mong nước đừng có dâng bất ngờ như hôm qua.

Đọc báo thấy mấy bác lãnh đạo hết chỉ thị này đến chỉ thị kia, nhưng những vùng bị lũ cô lập thuyền máy không vào được chả thấy chiếc máy bay cứu hộ nào. Báo chí cứ giật tít mấy tấn gạo với mì tôm nhưng dân đói thì vẫn đói. Nghĩ đến 33 người thợ mỏ Chile mà ghen tị, nghĩ đến ông Tổng thống Chile mà ngưỡng mộ. Lần đầu tiên thấy tủi hổ khi mình là người Việt Nam, không phải vì nước mình nghèo khó, mà vì lối sống và cách ứng xử vô cảm, thiếu tính nhân văn giữa người với người.

Hôm kia lên trường, nghe câu chuyện mọi người xì xào chuyện góp tiền ủng hộ bão lụt mà thấy lòng sao đắng ngắt. Công đoàn phát động hai ngày lương. Một số hẳn không hài lòng, mới đầu mùa mưa bão đã mấy trăm nghìn thế này, dân miền Trung năm nào cũng lụt, năm nào cũng góp, rồi ít hôm nữa lại góp. Nếu được chọn nơi để sinh ra, để sống chắc không ai cố tình chọn mảnh đất chó ăn đá, gà ăn sỏi, hè thì khô hạn thu thì mưa bão như thế cả. “Được” nhận đồ quyên góp thực là cực bất đắc dĩ.

Chiều nay lại nghe kể chuyện một số đoàn từ thiện đến vùng lũ mấy tiếng đồng hồ ko chịu phát hàng cứu trợ, một mực chờ truyền hình đến quay phim và chụp ảnh mới chịu phát.

Bạn mình tổ chức sinh nhật hoành tráng ở Hà Nội, trong quê bố mẹ, anh em đang chìm trong nước lũ.

Gọi điện về cháu mình hồn nhiên “nước ngập nên mất điện chả có tivi mà xem, buồn lắm dì ạ, nhưng được cái mai cháu không phải đi học”. Hóa ra, thằng cháu học lớp 2 còn sợ đi học hơn cả lũ.


Từ nhiều ngày nay trên các trang lề phải, lề trái, giữa, không lề.... tràn ngập những tin về bão lụt. Nhưng, xem ra NÓI THÌ DỄ, BỎ TIỀN RA THÌ KHÓ, MÀ KINH NHẤT LÀ CÁCH RÚT HẦU BAO LÀM CỨU TRỢ CỦA MỘT SỐ NGƯỜI, MÀ CÓ ĐÁNG LÀ BAO ĐÂU, HAI NGÀY LƯƠNG CÙNG LẮM LÀ 300.000Đ.
CÁC CỤ NÓI CẤM CÓ SAI "CỦA CHO KHÔNG BẰNG CÁCH CHO"!
SAO KHÔNG NGHĨ GIÚP NGƯỜI CHÍNH LÀ GIÚP MÌNH!





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét