Thứ Năm, 3 tháng 5, 2012

Dọc đường khảo cổ (11) – Một chút về Thầy

Mình đang viết đôi dòng về Thầy (GS.Trần Quốc Vượng), bài viết có tính chất chính thống và vì thế có những tâm tư cá nhân không viết ra được. Mình biên thành note nhỏ để tự nhắc nhớ.

Sau ngày Thầy mất, mình vẫn tiếp bước những bước chân Thầy đi điền dã, ở nhiều nơi mà Thầy và Đoàn đã qua, không ít chị em  hoài niệm và gợi chút ý tứ xa gần, rằng Thầy đã từng thích (hay tỏ ra thích) họ.
Bỏ qua chuyện tỏ tình thật hay chỉ là cách Thầy tỏ tình theo phép lịch sự như cách một đàn ông thường làm (mà khá nhiều phụ nữ hay ngộ nhận hay tỏ ra ngộ nhận), mình nhận thấy một điều rằng các cô, các em, các chị và các bà  dù nói gần, nói xa đều thể hiện một sự cảm phục cái TÀI, cái TÂM của Thầy đối với Văn hóa, với Mảnh đất quê hương họ. Mình chưa thấy ai phàn nàn Thầy của mình đối xử không FAIR với họ.

Mình nhớ về một vụ khác
Năm 1990 mình đi dự Hội thảo về Đô thị cổ Hội An ở TP.Đà Nẵng, gặp một chị PTS từng biết mình thủa mình là sinh viên. Mình khoe với chị rằng xin được việc làm ở khoa Sử ĐHTH Hà Nội. Mừng cho mình, chị bảo chị cũng biết một thằng ở khoa.
Choáng quá, khi chị nói tên người đó (và luôn luôn chị gọi là thằng) và càng choáng hơn khi chị nói lý do tại sao gọi là thằng (cũng vẫn liên qaun đến chuyện muôn thủa giữa đàn ông và đàn bà).

Và từ lúc đó trở đi mình luôn cho rằng, đàn ông (và cả đàn bà nữa cho công bằng) yêu nhiều hay yêu ít, yêu thật hay tưởng là thật, điều đó không quan trọng (vì đó là số phận, số mệnh của mỗi người hay nói như một bạn của mình “ăn vào máu”), nhưng quan trọng nhất là đừng bao giờ để người đàn bà/người đàn ông đã qua/đã gặp sẽ gọi mình bằng thằng/con (với bất cứ lý do gì đi nữa).

Thầy thường bảo Cuộc Đời là Cuộc Chơi
Những Chơi cũng phải có luật Chơi. Đã Chơi thì phải chịu chơi chứ đừng chơi chịu“. Và cố gắng chơi đẹp (fair play).

Và dù theo Thúy Anh (trưởng nữ của Thầy), Thầy lắm tài, nhiều tật và cả tài cả tật của Thầy đều vượt quá chuẩn kích thông thường thì qua những gì em lĩnh hội được từ một số các chị, các em, các bà của Thầy, Thầy đã FAIR PLAY đấy ạ.

2 nhận xét:

  1. Câu Cuộc Đời là Cuộc Chơi. Đã chơi phải phải chịu chơi chứ đừng chơi chịu. EM cũng được nghe một vài bác đạo mồm, nhưng mà nói lại không chuẩn bằng cụ Vượng.
    Người chịu chơi giờ đang rong chơi rồi.

    Trả lờiXóa
  2. Chơi rồi thành thằng/con thì quả là không đẹp chị ạ :D Phí cả công "nhầm".

    Trả lờiXóa