Thứ Năm, 29 tháng 4, 2010

30 tháng 4 năm nay

Buồn hay vui chả biết nữa

Điện thoại reo vào trưa 29-4.nhạc sĩ Nguyễn Văn Tí gọi,giọng buồn rầu “ mai Q có tổ chức văn nghệ nơi nào cho tôi đi với…”. Ông quá buồn,mấy năm nay đột quị đi lại khó khăn chỉ nằm nhà.Nhà cũng neo đơn vắng vẻ,con cái lập gia đình cũng ở riêng hết cả.Thú thật tôi cũng chỉ thỉnh thoảng đi qua nhớ đến thì ghé vào thăm ông vài phút.


Có lẽ hội âm nhạc đã hoàn toàn quên ông. Âm nhạc của ông cũng theo dòng nhạc đỏ ngày càng ít người hát trừ “ kỷ niệm truyền thống,cúng giỗ …”.Đấy là một nhạc sĩ lớn,suốt đời đi theo cách mạng.Bây giờ,ngoài cái bằng chứng nhận “ nhạc sĩ giải thưởng Hồ chí Minh “,ông chẳng có gì,rất nghèo và đang bị lãng quên


30- tháng tư nhiều nơi tổ chức giải trí lắm,nnhưng ông sao đến được, có ai hát nhạc ông nơi tụ điểm, phòng trà bây giờ nữa. Nhạc chỗ ấy thì ông tất nhiên không thể nghe.


Tôi gác máy trong đầu còn vẳng tiếng thở than của một nhạc sĩ CM danh tiếng về chiều “Q tôi buồn quá !”


Phần mình, buồn hay vui ? tôi chả biết nữa.


viết lăng quăng bài thơ nhỏ



ALICE Ở XỨ THẦN TIÊN


xứ sở lạ lùng


đi


đầu quay ngược sau lưng


không bao giờ vẽ được


đường chân trời...


http://dotrungquan.multiply.com/journal/item/894/894

BUỒN THẬT!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét