Thứ Tư, 30 tháng 4, 2014

30.4 của mình

Trên mạng đang có nhiều shares bài viết “Hoà giải: Chuyện thật ở quê và chuyện ảo trên mạng”, mình không dẫn đường link ở đây vì ai quan tâm, chắc là đã biết.

Bài viết phản ánh đúng tâm tư của mình. Những ngày cuối tháng 4 đầu tháng 5 năm ấy dẫu đã cách xa vài chục năm mà tưởng của ngày hôm nay. Trong ký ức của mình đó là những ngày náo nức mong chờ và niềm vui ập đến mỗi giờ. Vì chiến tranh sắp kết thúc, vì mong ước về Nam quê Nội sắp thành hiện thực, vì những người anh, người bạn chưa hết cấp III đã ra mặt trận sắp được  về.  Trước đó, có lệnh tổng động viên, lớp mình có vài bạn được gọi nhập ngũ, ngày chia tay với lớp một bạn đã dũng cảm xưng anh với mình, chắc nỗi niềm áp ủ từ lâu. Ngày gặp lại (thời gian rất dài sau chiến tranh), bạn kể đã “một mạch từ Hà Nội vào sân bay Biên Hoà quê Dung đấy”. Bạn may mắn đã trở về lành lặn, cưới một cô vợ trẻ trùng tên với mình, giờ đã thành ông ngoại, nội và vụ xưng anh trở thành kỷ niệm trêu đùa nhau khi lớp cũ tụ họp. 

Bài viết cũng phản ánh thật chân xác những câu chuyện hoà hợp, hoà giải trong những dòng họ có người cả bên này, bên kia như họ Lâm nhà mình. Bên tây, bên đông, bên nam, bên bắc... tất cả chả thể nào thắng nổi bên Lâm Gia. Tình họ hàng, máu mủ ruột rà, tình thương đã vượt lên tất cả những cộng sản với quốc gia. Và Ba – người bằng những cử chỉ ân cần và hành động thực tế đã giúp chúng mình dần hoà vào nhịp sống dòng họ, để mình khi đối mặt với người anh rể vốn là sĩ quan tâm lý chiến của chính quyền Sài Gòn đã không gợn bất cứ thứ gì về đấu tranh tư tưởng, đấu tranh chính nghĩa phi nghĩa... mà chỉ thấy mê mẩn kho sách nhà anh chị để ngày ngày thú vui lớn nhất là rúc vào một xó ôm sách thoả thuê mơ về hoàng tử một ngày đến tìm công chúa. Và Ba cũng là chất kết dính tuyệt vời đưa mọi người lại với nhau, hỗ trợ nhau, cùng vượt qua những khúc quanh của cuộc sống.


Và cũng trên mạng này, qua fb, mình có thêm nhiều người bạn vốn từ “bên khác”, vì nhiều lý do phải xa quê hương. Những tâm tình của họ giúp mình hiểu nhiều hơn, quá khứ không thể thay đổi, nhưng cái nhìn về quá khứ thì có thể, rộng lòng hơn, hiểu biết hơn.  “Chấp nhận khác biệt của người để người chấp nhận khác biệt của mình” với mình không chỉ là câu nói suông. 

Điều quan trọng nhất theo mình, đừng tô hồng, đừng bôi đen quá khứ, hãy đặt mình ngang bằng người khác, đừng lấy lòng mình làm thước đo thiên hạ.